Bỏ xa cuộc sống bộn bề lo toan nơi thị thành. Ba anh em tôi gồm
Em Giáp, bạn Giang báo Nhân Dân, và tôi lên đường tìm về một đập nước
miền sơn cước với mong muốn ngồi ngắm phao ngắm trời nước mênh mang.
Chắc chắn có thêm cả tham vọng chinh phục được con cá lớn cá lạ.
Thêm lý do nữa là chiều ông em trước khi ông em chào đón công chúa chào
đời vào giữa tuần tới. Và cũng muốn thêm một lần nữa xem đi với Giáp
Khủng có móm hay không như trước đây tôi và nhiều người đã từng bị.
Sau 3h lái xe đập nước cũng hiện ra trước mắt chúng tôi. Một vùng trắng
mênh mông nằm trong một thung lũng. Ba anh em nhanh chóng thử cần đập
lớn nước gần bờ cũng hơn 4m, nước sâu và rộng mênh mông khiến ba anh em
đều cảm thấy việc dính cá lớn là rất khó khăn, và dính rồi bắt được cũng
là cả một bài toán không hề đơn giản.

Quầng nước dài được chụp sau khi con hàng vừa nổi. Rất tiếc không chớp được khoảnh khắc đặc biệt
Tôi và Giang quyết định dùng đồ nhỏ, Giáp dùng đồ bềnh 1ly. 1h chiều thứ
7 chúng tôi bắt đầu thả thính nhưng khi thả xong thính cũng là lúc trời
kéo mây vần vũ, mưa. Mưa mỗi lúc một lớn khiến cái lều dã chiến cũng
không chống trọi được, ô bị gió hất tung. Ba anh em phải ra xe trú tạm.
Được một lúc trời ngớt mưa cả 3 chẳng ai bảo ai đều lần lượt quay lại
cầm cần. Nhưng hy vọng trong anh em tôi vơi đi nhiều so với lúc mới ra
đồ vì mục tiêu của chúng tôi là Săn Hàng và Chép lớn. Thôi, hàng có thể
không còn hy vọng nhưng chép lớn vẫn là có thể. Trời tạnh mây quang dần,
gió bắt đầu nhẹ mặt hồ hơi đứng sóng cũng là lúc cần của Giáp réo lên
từng hồi. Cái dáng người nhỏ nhưng nó thoăn thoắt chạy từ chố anh Giang,
vừa chạy vừa hô. Anh Bính. Phao em đâu, phao em đâu. Tôi ngồi giữa nghe
tiếng máy mỗi lúc một rít mạnh rồi dừng. Những bước chân như chỉ chạm
mũi của nó vừa thoáng qua chỗ tôi đã thấy cái ngọn cần nó cong vút. Nó
chạy như ma đuổi, nó dòng như ma làm. Cần cong quá. Tôi bảo nhẹ thôi.
Cái protaco cong tôi cảm thấy tim hơi thót lại. Con cá dừng một xíu
nhưng rồi nó lại chạy. Rồi mặt nó tái nhợt nói một câu xõng xoài như
thất trận. Mất rồi anh ơi.
Cả ba thấy mọi thứ trở nên sáng lạng trong khi trời bắt đầu chuyển tối.
Về kỹ thuật tôi có phần thạo hơn nên trước khi trời tối cũng tranh thủ
làm được 3 chép một con dòng khá lâu ước được hơn 4kg (Chém với anh Hải
bảo 5kg) 2 con còn lại chỉ tầm 2kg. Chép đập rất đẹp. Trước khi ông bạn
mang về xử lý có định chụp ảnh nhưng máy hết pin. Ba anh em đều thống
nhất là cứ đà này từ giờ đến trưa mai thế nào chúng ta cũng bắt được
thêm vài em to hơn thế nên không chụp được ảnh cũng chả sao.
Có mấy thổ dân ngồi xem đã cảnh báo từ tối đến tầm trước 10h là giờ hàng
mò vào gần nên phải cảnh giác cao đội. Quả chẳng sai. Khoảng 8h tôi
phao tôi mất hút khi tôi đang ngồi buôn chuyện cùng bạn Giang. Kệ, tôi
thong thả về cần thì cối cước của máy 3500 cũng vơi nhiều. Cầm cần dòng
cảm nhận cần rất đầm. Không thấy phao đâu, sau 20 phút con cá dừng, một
chốm xanh lờ mờ hiện lên, bình thường cái phao đèn sáng mạnh nhưng vì nó
đã nằm quá xa tầm măt. Thế là ổn, bụng tôi thầm nghĩ, ổn vì nó không
chạy hết dây là ok. Chắc chắn nó dừng là mình sẽ tóm được vì tự tin rằng
mình có nhiều kinh nghiệm chinh phục. tự tin cả vào kinh nghiệm cảm
nhận con cá. Nhưng tự tin của tôi chưa đủ, tôi còn thiếu một điều vô
cùng quan trọng đó là hiểu địa hình đập nước này. Cái mà con cá nó có
thừa. Đập này là nơi nó sống. Nó đã phải lần mò biết bao nhiêu lần để
nhặt nhạnh từng chút thức ăn, nó thuộc từng nhành cây mai dương, búi cỏ,
thậm chí cả vài viên đá cuội. Vì tôi chưa hiểu, vì nó thạo nên nó đã
thành công sau gần 1h đấu trí nó quyết lao một cú thật mạnh vào đám cỏ
mép nước. Nó cắt đứt ngay sợi dây liên kết cảm nhận giữa tôi và nó. Đồng
thời cắt đứt luôn mọi hy vọng của tôi.

Cây Mai Dương, khắc tinh của cần thủ câu lục
Được mới khó mất là bình thường, tôi lại mắc bộ lục mới ra cần căn ổ cẩn
thận với hy vọng vẫn chưa hết giờ hàng đi ăn. Chẳng để tôi phải chờ đợi
lâu sau 15 phút ra cần phao tôi từ từ mím nhẹ tôi vẫn rất bình thản,
lần hai, lần 3 tôi quả quyết trong đầu chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp theo.
Rồi một cú kéo cần nhẹ của tôi máy rẹt rất nhẹ nhưng đủ để chú Giáp
biết và hỏi: Dính rồi phải không anh? Tôi không trả lời vì nếu nó nhìn
phao tôi và nghe tiếng máy khắc biết. Tôi chắc chắn con cá đã bị đánh
vào huyệt trọng yếu nhất nên chỉ gì mạnh một chút rồi ngúc ngoắc ở ngay
ổ. Rồi bỗng dưng con cá như một mũi tên lao vào bờ. Tôi quay nhanh máy
vì sợ những nhành mai dương sát mép nước lại một lần nữa làm đứt niềm hy
vọng. Tiếng tạch của baitunner quen thuộc trong tích tắc cũng đủ làm
dây trục căng. Trong đường chạy cắm vào bờ của con cá lớn làm hai con cá
nhỏ mỗi con bằng bắp đùi nhảy tứa ra hai hướng làm cho cả hai cộng sự
hướng về phía tôi. Nhưng lại một lần nữa tôi làm mọi người thất vọng.
Lại là một sự thất bại vì con cá quá am hiểu địa hình. Con cá lao mạnh
vào phía bờ cà dây cứa vào đá khiến nó thoát thân trong tíc tắc.
Thất vọng thể hiện rõ trong tôi, Ra cần nhưng không còn muốn cầm cần.
Ngồi xa ngắm phao đứng trân trân giữa cái mênh mông của đập nước tôi
thầm nghĩ cơ hội thế là quá nhiều.
Trời lại bắt đầu rả rích mưa, nước mưa ngấm dần vào da thịt khiến tôi
hơi lạnh. Dọn bao cần, sang chỗ em Giáp rủ nó đi ngủ, Hai anh em hạ gế
trước đánh một giấc ngon lành sau khi ông bạn Giang đã ngáy o o trong
lều. Đang say sưa thì chuông điện thoại reo, nhìn vội màn hình thấy chữ
Tuấn Sơn, trả lời vài câu uể oải rồi cúp máy. Ngủ lại một lúc thì đt lại
reo, hơi bực mình nhìn màn hình chữ Giang Báo, Alo, alo một lúc chẳng
thấy đầu kia trả lời. Cúp máy rồi tắt nguồn, thầm bực, ngủ say đè đt gọi
lung tung. Vừa thiếp giấc một lúc tiếng đập cửa xe bùng bùng.
Tao vừa mất con gì to lắm. tao gọi mày giúp sao mày tắt máy. Tao dòng hơn một tiếng
Nó dính rồi cứ đứng lỳ ra, tao kéo nó chạy vào rồi lại lỳ ra cứ nghĩ mắc đã kéo mạnh sợ đứt thì nhả ra nó lại lừ lừ đi ngang. Rồi lại ỳ ra, tao cứ nhấc nhấc cần giống mày cho nó đau nó chạy rồi nó chạy thì bị đứt link đây này.
Ba thằng nhìn đoạn link, nhìn nhau bần thần. Trời vẫn mưa không to nhưng
đủ ướt người, nhìn thằng bạn ướt, cảm thấy hơi buồn. Thôi ngủ đi muộn
rồi chắc nó không ăn nữa đâu. Kệ cần đó. Cả 3 đi ngủ.
3h sáng trời mưa to hơn. 5h trời hơi ngớt 3 thằng hai cái ô lò dò 30m ra
chỗ cần. Cần của tôi không thấy phao cước vơi đi cần đổ xuống. Nhìn cần
bị đổ cước vơi tôi không có hy vọng. Nếu cần vẫn ở gá, cước vơi thì vẫn
còn hy vọng. Nhấc cần quấn mãi cái phao mới vào.
Tôi trông đồ hai anh em Giáp, Giang đi mua đồ ăn sáng và thay đổi chiến
thuật. Làm thính đánh chép, bỏ hy vọng săn hàng với cái thời tiết thế
này. Ăn sáng xong tôi thả thính, tôi và Giang nhiều thính hơn, Giáp ít
hơn vì mức độ tập trung của nó ít hơn nó chỉ chờ cá tha cần thì ít cơ
hội hơn. Thả thính xong 10 phút tôi lên con chép đầu tiên chỉ tầm 1kg
rồi cứ thế tằng tằng lên cá nhưng chỉ loại bàn tay, được cái chúng là
chép ta rất đẹp. Giáp lại bê bia sang ngồi với cạ Giang. Rồi lại hô.
Phao em mất rồi. Cái máy Daiwa 5500 mới cứng của nó chưa được con cá nào
nên nó vẫn buồn buồn cho dù mồm luôn nói e chỉ cần một con. Rồi mong
muốn của nó cũng trở thành hiện thực khi con cá đó là chép vàng đẹp như
trong tranh. Nó chỉ thèm một con chép vàng lớn nhưng hình dáng phải là
chép ta để thả vào cái bể chân cầu thang nhà nó để năm nay nó kiếm đủ số
vàng bằng con chép đó.

Con to cướp lục 10 của Giáp. Hai con nhỏ lục nhỏ của em.

Niềm vui của ông em cho dù được con hàng 10kg cũng không thích bằng con
này anh ạ. Vui hơn là sau 3 giờ lái xe nó đã bơi tung tăng trong bể nhà
chú Giáp. Cũng nhờ mình lái xe cứ nhằm chỗ xóc mà lao nên nó mới có
oxi đấy. Thằng em không tốt. Con to của nó chẳng ôm chụp ảnh vì sợ nó
đau, đi ôm con bé của mình
Bạn Giang bị lũ trôi dòi phá ổ nên cũng nản. Tôi thì bị bọn chép nhỏ phá
quấy nên đến 12h an hem thu đồ dưới trời mưa nặng hạt. Kết thúc một
chuyến câu dã ngoại đầy tiếc nuối.

Cho dù bị mất con hàng khủng nhưng ông bạn Giang cuả tôi cười rất tươi với niềm hy vọng tay cơ sẽ lên sau vài lần cọ sát

Giáp Khủng mãn nguyện với chiếc lều vợ mua tặng. Công nhận vợ nó chiều nó ghê
Với mong muốn tìm kiếm điểm chơi, khám phá những nơi mới để liên hệ anh
em có sân chơi nhưng nơi đâu không thích lắm những người săn hàng. Vì
vậy mặc dù có hàng nhưng kông phải là điểm đến thoải mái cho lắm.

Thằng em mắt nhìn xa xăm tiếc nuối trước khi thu đồ
Thành công nhất với tôi sau chuyến đi này là chiêm nghiệm được một điều.
Đi câu với Giáp không còn móm nữa. Và tìm được hai nick name cho hai
cộng sự. Giáp Chuẩn và Giang Vụt (Giáp ra cần bùm phát chuẩn ổ luôn khỏi
kéo khỏi chỉnh) Giang thích vụt nhiều vì cũng mới đánh xa bờ không lâu.
Thành công của Giang là thêm một kinh nghiệm để đời, Khi dính hàng lớn
hơn con 15kg vừa bắt tuần trước thì phải làm thế nào. Thành công của
Giáp là mang được 3 con cá vàng tuyệt đẹp về thả bể

Nặng quá anh ơi. Ba anh em phải khuân 3 chuyến
Vài bức ảnh trên đường ra xe

Nhiều quả như thế này lắm, tháng sau về là. Chẹp chẹp

Thực đơn HN khát rau nhưng lại sợ rau, Đi dã ngoại về vùng dân tộc ăn rau không phải nghĩ ngợi
Bính Bạc